Thứ Hai, 29 tháng 1, 2007

Hẹn trở lại Buôn Mê Thuột

Nhã Tâm, Nam Khương lớn lên trên vùng cao nguyên đầy sỏi đá, với lên đồi, xuống dốc. Vùng núi rừng có một loài hoa đã ghi đậm vào tâm trí ông, loài hoa vàng rực, sống khỏe và vươn cao trên sỏi đá. Đó là hoa dã quỳ, mọc hai bên đường đi của sương gió núi đồi. Giống như hoa Fuki của Nhật, mọc và sống mạnh mẽ trên vùng băng tuyết. Người Nhật trân trọng, quý như hoa sen của ta. Còn ông, ông nghĩ nó giống hoa Dã quỳ của cao nguyên Việt Nam. Loài hoa mà ở đồng bằng, thành phố ít ai biết. Như người Nhật say sưa với hoa anh đào chứ ít ai chiêm ngưỡng hoa Fuki.

Hai lần ông đến BMT là hai mùa hoa Dã quỳ rực rỡ, rung rinh trong gió, cái gió lành lạnh của núi đồi, cái gió nghiêng nghiêng ngàn hoa làm nao lòng người.

Vâng, ông hứa trở lại BMT vào mùa hoa Dã quỳ nở. Loài hoa phong sương chứ không cao sang như thược dược, như cúc, không quý phái như quỳnh, trà mi, không đằm thắm, trang trọng hoa hồng.

Đó là hoa dã quỳ miền hoang giả, hoa dã quỳ của Nhã Tâm, Nam Khương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét