Rừng vẫn xanh, gió vẫn đầy, mặt trời lên ấm áp. Nhưng rừng đầy bí hiểm và lâm tặc bủa vây…
* Mẫu đối thoại một lần về Phan Thiết:
_ Vẫn khỏe và tự tại?
_ Em vừa nhậu bên bên villa kia về. Mấy thằng nó bảo em vô tư. Anh thấy em có vô tư không?
_ Không. Em có một chút hiền lành, một chút nóng nảy, một chút trí thức, một chút lãnh đạo và chân thật như người Nam Bộ. Còn trong sâu thẳm tâm hồn mỗi người ai mà biết.
_ Vâng, anh nói đúng. Trong em biết bao nhiêu là trăn trở, là lo lắng, tất cả đều quy về hai nhóc.
_ Anh thấy tụi nhỏ ngoan đấy chứ.
_ Học được, Anh văn khá, điều này thì không lo. Có vấn đề: tuổi trẻ và con đường trước mắt … Anh ăn bánh đã, bánh làm cho ngày vu quy của V đấy.
_ Hân hạnh thưởng thức trước cả tháng.
* Ồ, phải chăng đó là quy luật. Bởi con đường ai cũng đi qua, cũng chạm đến. Đó là tình yêu.
Nói theo văn thơ Anh: Tình yêu sống muôn nơi muôn thuở. Đời nào, nơi nào người ta cũng bắt gặp. Tình yêu được ca tụng nhiệt tình, sâu đậm, dị kỳ. Có thể nói: Không có tình yêu thì nền văn minh huy hoàng của nhân loại cũng không có. Ai đó đã nói: Bạn chưa đau khổ, tức chưa biết sống. Bởi vậy nên: Arvers có bài thơ tình hay nhất một thời:
“Lòng ta chôn một mối tình
Tình trong giây lát mà thành thiên thu
Tình tuyệt vọng nỗi thảm sầu
Mà người gieo thảm như hầu không hay”
Với Xuân Diệu thì: Cho rất nhiều, song chẳng nhận được bao nhiêu. Người ta phụ hoặc thờ ơ chẳng biết.
“Làm sao cắt nghĩa được tình yêu
Có lạ gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạc
Bằng mây dìu dịu gió hiu hiu”
Năm đệ tam ta bắt chước Xuân Diệu:
“Em biết cho chăng có những chiều
Nhìn em anh muốn tỏ tình yêu
Nhưng lòng e ngại anh không dám
Đành để trôi theo với quạnh hiu”
Phạm Duy thì “Ngày đó có em đi nhẹ vào đời…” rồi “Ngày đó có em ra khỏi đời rồi, và mang theo trăng sao đến cuối trời thơ nuối…Ngày đó có kêu lên gọi hồn người. Trùng dương ơi, có xót xa cũng hoài mà thôi…
Trịnh Công Sơn thì: “Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ…”, phải chăng ta là đại dương. Còn Hoài Khanh:
“Tôi đứng bên này bờ dĩ vãng
Thương về con nước ngại ngùng trôi
Những người em gái hôm qua ấy
Ai biết chiều nay có nhớ tôi”
Hay: “Trên tay điếu thuốc chưa tàn
Ly cà phê đắng bàng hoàng đắng cay
Thì em cũng vẫn là mây
Thì em cũng vẫn là cây trơ cành
Hồ Dzếnh:
“Em cứ hẹn, nhưng em đừng đến nhé
Để lòng buồn anh dạo khắp trong sân
Nhìn trên tay điếu thuốc cháy lụi dần
Anh sẽ bảo: “Gớm sao mà nhớ thế!”
Vâng! Tình yêu là thế đó.
“Em đến em đi buồn anh biếng nói
Ngồi trầm tư ghi nhặt nét đan thanh
Nụ hôn xưa môi anh giờ tiếc nuối
Ánh mắt nào ôi nhung nhớ long lanh.”
(Nam Chương)
“Ta yêu người hay ta yêu ta
Ta yêu ai như yêu cuộc đời
Ôi mắt nai buồn vương năm tháng
Trong mơ ta về trên đôi môi.”
(Nam Chương)
“Em là gái mắt buồn nên thần tượng
Anh chung tình đêm mãi ngồi làm thơ.”
(Nam Chương)
Vâng! Là thế đó. Nên tất cả rồi qua đi …qua đi…. Còn lại ta với kỷ niệm, mà kỷ niệm là những của cải quý báu nhất của con người. Nó sống mãi trong tâm khảm người ta.
Dừng với hai câu của Hà Liên Tử:
“Cuộc đời ừ gió mây trôi
Ai đau mà xót ai mời mà thương.”