Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2009

Anh Tân

Anh Tân

Sài Gòn mấy hôm nay có mưa trái mùa và không gian màu xám. Hà Nội hẵn lạnh và còn vươn vất sắc mùa Xuân.

Anh đi sau Tết Nguyên Tiêu. Em buồn thì làm sao chia buồn với chị Hạnh và Dũng. Em buồn như chị Hạnh và Dũng buồn. Em phải chia buồn với chị Bốn, nhưng em không vì không có số điện thoại.

Anh đi trong thao thức Trường Sa, trong xót xa bô-xít, trong vọng tháng 2/1979. Anh đi như khước từ, như ngoảnh mặt với thế hệ cháu con.

Có một thời ở Quảng Huế, thỉnh thoảng anh về nhà, thời em bắt đầu đi học abc với thầy Xuân, thời của “Mờ trong bóng chiều một đoàn quân thấp thoáng, núi cây rừng…” Em cũng không rõ thời gian về nhà bao lâu, nhưng em nhớ mỗi lần từ trên lầu bước xuống, gặp là anh vuốt mũi em. Trong mỗi bữa cơm, anh bắt em ăn rau, sau bữa cơm không biết anh có đánh em không… Nhưng rồi biền biệt, anh em đã đánh nhau ròng rã 30 năm, mà anh cả đã viết: “30 năm đó bây giờ là đây.”

Sau 30 năm chỉ gặp anh vài lần ở 57 Cư xá Đô Thành. Câu đầu tiên anh nói: “Chú Năm cao thế này, sao mày lùn thế.” Anh em nói nhiều, mà em chỉ nhớ một câu: “Em cà chớn lắm hả?” Em không hiểu sao anh hỏi vậy. Vấn đề gì? Những thông tin về em ra sao? Lang thang, đi lính, trốn lính, rồi đi lính… Chuyện 5,6 chị TR hay chuyện những cô gái đến 57 làm cậu phiền, chị T bực. Không. Em không có gì cà chớn, sống lịch sự, đàng hoàng, không bao giờ vượt biên giới, cái biên giới của niềm lưỡng lự vô biên trong tâm hồn các cô gái… Và cả sau đó là lính: từng trải hơn, hiểu biết hơn, bạo dạn hơn và chững chạc hơn.

Lần cuối gặp anh trong bữa tiệc nhỏ, cũng 57, lần đó có Đình Triều, Hương, chồng T. Hà và ai đó tóc tóc bạc, độc đáo đấy… Rồi thôi, Hà Nội – Sài Gòn… điện thọai.

Vĩnh biệt anh.