Chủ Nhật, 7 tháng 1, 2007

Thời gian đi qua

Ta chỉ có sự suy nghĩ, chỉ có tấm lòng, chứ ta không làm được gì, dù nhỏ nhặt. Như nghe Lan Nhã kể về vợ chồng bé – hai con, làm mỗi tháng chưa được 2 triệu, mà sống giữa Sài Gòn, vất vả biết chừng nào. Như Hòa – Thanh, cu Đen, Milo với con bò… Mà thôi, vẫn ngoài vòng tay, mà trên đời này làm sao kể xiết, như trên báo Tuổi Trẻ, mỗi ngày biết bao nhiêu sự kiện, bao nhiêu chuyện thương tâm, mỗi ngày một phóng sự, ký sự bi thảm

Ta đã sai phạm một thời. Cũng có một thời buổi sáng La pagote Thanh Bạch, buổi trưa Thanh Bạch (Lê Lợi), Thanh Bạch (Phạm Ngũ Lão). Buổi chiều cơm bình dân trong hẽm, cổng số 6 hay đêm về bánh mì Cao Thắng, lang thang – lang thang…

Một thời khói lửa, bởi vậy, một thời tử thần réo gọi, một thời bất cần, một thời sống theo sagen, theo sarte. Rồi một thời sình lầy, khe suối, một thời nhìn lá đổ, đất tung. Rồi một thời chòi lá ven đường, quán cóc, học trò… nuôi các con khôn lớn.

Ta vẫn là cái bóng tàn tạ của thời gian… Nhưng ta còn có nụ cười… và bây giờ an tâm, vừa lòng, ta rất vừa lòng với ba đứa con. Vâng! Ta an tâm rồi, lớn cả rồi và cũng có một chút kiến thức với đời. Trí thức, kiến thức không có nghĩa là bằng cấp cao, địa vị lớn trong xã hội – mà là người có hiểu biết, có trách nhiệm với đời, với tha nhân, là người làm và chịu trách nhiệm việc mình làm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét