Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2008

Đêm dạ tiệc hay sức mạnh của tài phiệt

Sau đêm 14.7. 2008 tôi đã đọc Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Phụ nữ, Người lao động, không có báo nào đưa hay có bài về sự việc, chỉ có Thể thao – văn hóa với bài vụ hành hung phóng viên của Trần Hoàng Nhân và Bá Hưng.

Trên Sài gòn tiếp thị có bài: hoa hậu và cú đấm của con rể bà Tư Hường của Huy Đức và báo Tiền Phong. À, trên Pháp luật điện tử có bài rồi gở xuống. Blog thì đầy đủ, có một blog ghi cú đấm của tên côn đồ.

Thế nhưng bà Tư Hường thì bảo: vô tình chiếc nhẫn chạm vào mặt, và ngôn từ vô giáo dục của cháu ngoại 16 tuổi. Theo bà là tại giáo dục ở Canada, không hiểu văn hóa Việt Nam. Người dân Canada nghe thì sao nhỉ? Nhung dù sao bà Tư Hường cũng giàu và có thế lực quá đấy chứ…

21.7.2008

Hôm qua trên tờ Tuổi trẻ có tin: Hội nhà báo Việt Nam có công văn gởi công an tỉnh Khánh Hòa đề nghị xử lý nghiêm những đối tượng đã cản trở tác nghiệp, xúc phạm, sỉ nhục và hành hung gây thương tích phóng viên Minh Quốc của báo ảnh Việt Nam.

Tôi thường xuyên đọc Tuổi trẻ, còn Thanh niên, Người lao động, Thể thao văn hóa, Phụ nữ thì lướt qua, bởi mắt kém và ít thời gian.

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2008

Đối mặt với tử thần

29/6 đám cưới Châu, con bác Khang. Buổi chiều, mẹ, LT và LN sữa soạn chờ 18h30 là đi. Ba mẹ con chụp những tấm ảnh. Ta hẹn lúc về, áo quần chỉnh tề, ta sẽ chụp…

19h, ta làm mọi việc lặt vặt trong nhà. Ta nhớ hình như 20h kém, ta choáng váng, quay cuồng nhà cửa, đứng không vững, ta phải bám vào bàn vào vách, chung quanh như động đất, như sóng thần, điều từ xưa đến giờ chưa gặp. Bám theo vách, cố không té, đến được bàn nước, rót ly nước cũng chao đảo, không trọn vẹn, lấy được viên thuốc cũng khó khăn, bỏ miệng, uống nước, nhà cửa quay cuồng. Ráng đến đi-văng, nhưng tới giường, té ngã, nằm dài, xuôi thẳng hai tay, hít vào thở ra, mắt nhắm. Mở mắt ra, mọi vật quay mồng mồng, mồ hôi vã ra như tắm, không xoay chuyển được, chỉ cố lấy hai tay lau, muốn tắt đèn nhà trước cũng không được.

Ta nghĩ: lúc này mà chết thì cuối cùng không gặp được ai. Mọi người về, làm sao vào nhà phút chót, không nhìn thấy vợ con, gia đình Nam Quốc. Nổi buồn kéo về, chỉ có bóng dáng vợ con. Ta cũng không thể viết được gì, miên man ý nghĩ… Ta còn tỉnh, còn tỉnh. Phút này mọi người về, ta cũng không làm sao mở cửa được.

Thuốc thấm từ từ. 21h, nhà cửa không còn đua nhau mà chạy, ta vẫn nằm yên.

Chín giờ hơn, Linh Thoại gọi cửa, ta chầm chậm ngồi dậy, tạm ổn, cửa trước, mẹ và LN gọi.

Tốt rồi, không sao, vẫn tồn tại với đời này.

Lúc đo huyết áp, reo 5 lần, muốn bổ nhào, không xem được, sau rồi mới biết 24/13, thật nguy.

Quá nhiều suy nghĩ. Ta vẫn còn nhớ như thường nói với các con: Sinh – lão – bệnh – tử - đó là điều tự nhiên của tạo hóa, đó là quy luật, hãy bình tâm nhìn vào tương lai.

Và Lan Nhã, con hãy vững vàng lên, đừng phiền muộn.

Nam Quốc và Tường Vy hãy an ủi các em.

Nhã Tâm, Nam Khương không còn gặp ông nội rồi.

Bây giờ thì khác rồi – gia đình ta vẫn đoàn tụ và vui vẻ.

Thế à, ta lại cười.

Ngày đầu tiên của tháng 7, nắng lên và đời vẫn thường.

Hạnh phúc

Với tôi, hạnh phúc rất nhẹ nhàng, rất gần gũi.

Trong bữa cơm đoàn tụ, đạm bạc hằng ngày, tranh luận vài vấn đề trên nhật báo, vui vẻ và hạnh phúc.

Tối thứ 6, con gái về bảo: con nhớ mà, đây tiền nhuận bút của mẹ, của em và con, cũng rộn ràng hạnh phúc.

Đọc một bài thơ, xem một quyển sách thích thú cũng hạnh phúc lắm rồi.

Mua một tờ vé số, biếu hai người bán tàn tật, cũng hạnh phúc.

Sau lúc lau nhà, ngồi dựa ngữa trên ghế, gác hai chân trên một ghế khác, uống ly cà phê, một hộp sữa đậu nành, bên chiếc quạt quay vù, cũng hạnh phúc lắm chứ.

Hạnh phúc luôn ở bên ta, còn tha nhân, hạnh phúc ra sao không rõ …