Chủ Nhật, 21 tháng 1, 2007

Với Nhã Tâm thời 9 tháng tuổi

Nắng phủ đầy trên cây trứng cá, lá loang lổ chiếc bóng xuống thềm, rung rinh, rung rinh màu lam lục, li ti mờ ảo. Rừng dưới xa, chỉ một màu sẫm, chập chùng thấp cao đến chân trời xám nhạc. Gió qua cành trứng cá xào xạc, rơi vài cánh nhỏ, lẻ loi mấy trái tròn hồng.

Buổi sáng như mơ hồ, lửng thửng trôi đi. Nắng loang loáng màu vàng mơ. Bà cho bé ăn cháo dưới bóng râm, trên thềm nhà. Bé say sưa nắm bắt ánh sáng rung rinh dưới vòm cây, ăn một cách lơ là…

Bé ngủ trên chiếc nôi tự động, ông còn công việc để làm, hoặc uống trà, đọc báo. Nếu bé nằm trên chiếc võng, phải có người túc trực đẩy đưa, bởi ngưng là bé thức tỉnh. Ông nghĩ, bé sẽ nói: “Sao ông không vừa đưa vừa đọc báo.” Được đấy, nhưng bé e e ông phải hát. Mà ông thử rồi, vừa đọc báo vừa hát ru khó lắm.

Đêm qua, mưa thật lớn, nước sau nhà không thoát kịp, tràn vào. Ba Quốc tả xung hữu đột, than lạnh. Mẹ Vi đi làm về cũng ướt, xe mang một vũng nước vào nhà.

Lời bình của bà nội – Trong giấc ngủ bé đẹp làm sao, ở ngoài đẹp hơn trong ảnh. Ông thì không nghĩ vậy. Trong ảnh sẽ giữ lại những khoảng khắc, những bất chợt, những điểm sáng mà ta không giữ lại được. Rồi thời gian bao nhiêu năm sau, làm sao nhìn lại được những nét khóc, những nụ cười hôm nay. Chỉ có tấm ảnh mới giữ mãi được những đường nét sẽ phai tàn theo năm tháng phôi pha ấy. Đó là kỷ niệm còn lưu giữ. Có lẽ vì thế, mà ông thích vẽ, thích nhiếp ảnh từ khi còn niên thiếu. Những năm tháng lang thang, ông không còn giữ được một tấm ảnh nào mình vẽ. Nhưng ông biết, ở Huế, Đà Nẵng, Hội An, Quảng Ngãi, Sài Gòn… đâu đó vẫn còn những tấm 30 x40 – 24x30 ông vẽ.

Bây giờ thì tay ông củi mục, không làm được gì. Bà nội vẫn nói: tiếng thì có miếng thì không. Còn thói quen thì luôn vẽ những số 0, tưởng tưởng ở mọi nơi, trên thân thể, trong không trung, vi vu, không không, có có.

Với ông, bé Nhã Tâm là một người công bằng. Không chỉ mẹ đến rồi đi, bé phản đối. Không phải bố, bà mà tất cả mọi người, cả chị Lỳ và cả những đứa trẻ, ai đến rồi đi, bé không chịu. Ông nội là nhân vật dỏm nhất, vụng về nhất, đến rồi đi, bé còn không chịu, thì công bằng quá đấy chứ.

Có một buổi sáng, ngoài sân nắng mong manh, Nhã Tâm và Hoàng Khải với hai chiếc xe con cua tám càng đua nhau rào rạo trên sân. Chạy thật mau, xiêu xiêu, vẹo vẹo…nhặt từng mảnh sinh tố D.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét