Thứ Năm, 8 tháng 1, 2009

Mùa Xuân

Ồ! Một mùa xuân nữa lại về. Nó về trong cái buổi cuối đường nắng xế.

Một mùa xuân nữa lại về. Nó về trong long lanh đầy đủ thảnh thơi.

Cũng một mùa xuân như năm nay, năm xưa… khi tàn đông se lạnh, gió xuân lay vội lá rôi vàng, trong ta biết bao nhiêu là âu lo, trăn trở, biết bao nhiêu là thao thức suy tư.

Cũng một mùa xuân như năm nay, năm xưa…mái lá mong manh xiêu vẹo, tâm hồn xao xác, đôi tay chai sần với canh cánh bên lòng, cơm áo tình thương.

Cũng một mùa xuân như năm nay, năm xưa … cay đắng cuộc đời, tha nhân đầy đọa mà ước mơ chỉ là những bữa cơm thanh đạm, giấc ngủ yên bình, bé con được cắp sách đến trường.

Cũng một mùa xuân như năm nay, năm xưa… đã vời vợi, xa cách mịt mù…Hãy xem như cát bụi, phù du, mất hút từ một khúc quành, tăm tối.

Cũng một mùa xuân như năm nay, năm xưa …vời vợi, lang thang khắp chốn.

Và… mùa xuân này, lãng quên tất cả. Bước vào trong ấm cúng gia đình.

Và…mùa xuân năm nay đã trở lại Sài Gòn 5 năm, mà ngày đầu chị Hạnh nói: “Châu về hiệp phố”.

Và mùa xuân năm nay tàn tạ 73 mới có được 5 mùa những mai đào phơi sắc, mới nhìn lại Nguyễn Huệ hoa xuân, hoành tráng hơn, nghệ thuật và phong cách hơn.

Có những mùa xuân ta đã đi từ đêm tới ngày, trong niềm tự tin nơi lòng thương mới con người.

Và mùa xuân năm nay, cuối đường tự tại. Ta mỉm cười và thầm nói: sung sướng thay hôm nay ta là ta, chứ không phải hồn Trương Ba da hàng thịt.