Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008

Trở lại Sài Gòn

Trở lại Sài Gòn

Năm 2002

28 năm sau trở lại Sài Gòn. Xa lạ, lạc loài.

Ngoảnh nhìn lại cả một thời phong ba, bão táp, khủng hoảnh tận cùng.

Không nhớ, lần đầu gặp Viễn dịp tất niên nhà Triều, hay đám giỗ nhà Tú. Chiếc bàn bên trong, Viễn đưa cao ly bia và nói: “Đại bàng, đại bàng vào đây.” Ta bưng ly bia đến và nói: “Cậu không là đại bàng, đại bàng bay mỗi ngày một nghìn dặm, cậu chỉ là chim tước, mỗi ngày bay mười thước. Cũng không còn là chim tước. Bây giờ cậu chỉ là chim cánh cụt, rung đôi cánh nhỏ giữa băng hà.

Cậu trở lại Sài Gòn là đúng, thế giới của cậu mà. Những quán cà phê bây giờ rất văn nghệ, rất tuyệt vời, nhạc vẫn thế, nhưng không gian mỗi nơi một vẻ, mười phân vẹn mười. Không phải không gian gò bó, chật hẹp như Kim Sơn, Hà Nội, Mai Hương, Grival, Brodard đường Lê Lợi.

Xưa không có được cái không gian của sự chuyển động như Go Go trên đường Trần Huy Liệu, quán có nhiều góc cạnh khác nhau, tầng hầm dành cho tuổi trẻ, khuông sân nhỏ bên ngoài cho người thích cái bao la của mây trời. Sẽ tìm gặp ở đây: hội họa, âm nhạc, điện ảnh và thơ.

Nirvana, 37 Nguyễn Đình Chiểu như nơi chốn tìm về của sự bình yên.

Quán Era trên đường Trần Quốc Thảo, có thể gọi quán sách, một không gian trọn vẹn của âm nhạc, không khí cho những câu chuyện không lời, bồng bềnh, mờ ảo…

Một mảnh vườn sinh thái giữa phố ồn ào, quán cà phê Tĩnh Lặng 61A Phan Đình Phùng, hoa lá, cây cảnh, ao nước, cây cầu, nhìn nơi rong chơi của đàn cá, đúng là tĩnh lặng của miền quê. Đến đây để thấy, đời xanh hơn, giản dị hơn, nhẹ nhàng và chân chất. Trong veo như tiếng chuông gió đâu đó trên cành cây.

AQ bên cổng Cư xá Đô Thành đường Điện Biên Phủ không máng dáng dấp của quán cà phê của một quán nhạc, như một nhà hàng normal (trung bình), những tiếp viên jupe đen đồng phục cúi đầu mời mọc. Nơi đây trả 20 ngàn một ly cà phê, hơi tiếc.

Trải dài thoáng mát như Khúc ban chiều, nơi mà Ch lắc đầu với ly trà 35.000.

Mà con, có bản lĩnh nhưng kém đô la. Ngày trước mặt còn nhiều, hôm nay ngày, ngày mai ngày, ngày còn mãi mãi. Hẹn cậu và Sài Gòn bao giờ cũng tuyệt.

Tất cả đã chìm xa, cậu bây giờ:

70 chạm xuống mảnh hồn

Đưa tay nắm bắt chỉ còn vu vơ

Đường xưa lối cũ mịt mờ

Còn đây năm tháng với thơ và người.

Cho ta cả một hoàng hôn nồng ấm

Để ta quên hoa râm trên đầu tóc

Để ta quên thời gian đầy bụi bặm

Tháng năm trôi trên biển lửa bồng bềnh.