Thứ Năm, 3 tháng 2, 2011

Có một cành mai hoa vài nụ/ Gọi mùa xuân lặng lẽ bên thềm/ Có một ông già bên cháu nội/ Nghe lòng mình hoa bướm thắm êm...

Gửi Nguyễn Tôn Nhan

Nguyễn Tôn Nhan. Sáng nay nghe tin mày bị tai nạn, đã bỏ hành tinh này. Tết lang thang nơi đâu?

Tao đã trở lại Sài Gòn sáu, bảy năm rồi. Nhưng không một lần đến mày. Cuộc đời đã chà xát, đày đoạ tao quá, tâm hồn tao quá đổi thay, và tao ngại cái nhậu của mày, nên không đến. Có lẽ đã tệ qúa với mày.

Tao vẫn còn nhớ bao nhiêu chiều ngồi Kim Sơn, Hà Nội, Mai Hương...với mày, để nhìn các bóng hồng đi qua. À, trường túc! À, tiểu yêu! Ê, hồng diện, đa mi và rất à la mốt!

Bây giờ thì không còn Thánh ca nào nữa, bởi mày đã lang thang ở tinh cầu khác. Chắc Yên Đài ở Mỹ, Nguyễn Nho Nhượng (ở đâu không biết) và Nghiêm Xuân Chương (nơi nào) đều biết tin mày ra đi. Và tao - Mây Ngàn Phương...

Mày bỏ hành tinh này sớm quá đấy. Bình thản và "không hy vọng" nhé! Vĩnh biệt!

30 tháng chạp, Canh Dần

Xuân hoài hương

Mùa xuân về lạnh góc trời
Gió rung nghiêng ngã lá rơi ngại ngùng
Nắng vàng rơi vãi mông lung
Hoa mai nở chậm để không phụ người
Nhớ quê nặng trĩu bùi ngùi
Hội An vẫn thế, muôn đời cổ xưa
Ta về lòng đượm thu mưa
Phong sương cho lắm cũng vừa xót xa
Ngày xuân vàng vọt chưa nhà
Xa xôi đâu lắm cũng đà nặng vai
Em còn săn sóc gốc mai
Sân nhà chớm nở đúng ngày đầu năm
Em còn tha thiết trăng rằm
Ngây thơ với tuổi trăm năm với người
Bây giờ tản mát muôn nơi
Thời gian gậm nhấm hết thời thanh xuân
Ta còn chút nhớ mông lung
Hoài thương ngày cũ trên vùng hoa bay
Thôi em vọng nhớ một ngày
Vàng rơi ngập lối trong tay với người.

Buôn Mê Thuột, mùng 1 tết Tân Mão