Thứ Ba, 13 tháng 11, 2007

Nhã Tâm - Nam Khương

Ông đang ngồi giữa Sài Gòn và đang hình dung trên những con đường lên cao nguyên, Đà Lạt, Kontum, Pleyku và Ban Ma Thuột…đang rực vàng màu hoa dã quí.

Hoa không báo mùa hè của phượng, không báo mùa xuân của mai, không báo mùa thu của cúc, hoa đón cái ấm áp của mặt trời. Bởi cái gai gai lạnh đang ùa về trên quê hương hoa dã quì.

Ừ, cũng có thể hoa báo mùa đông, báo tiết tàn thu lập đông của bản sắc cao nguyên….

Bé cứ đứng trên sân khu nhà tập thể, nhìn con đường trước mặt xuôi triền nghiêng nghiêng xuống thung lũng. Hoa dã quì như đứng sắp hàng hai bên đường vàng rực, giữa màu xanh biếc của muôn cây cỏ. Hoa đứng thẳng, vươn cao, như thách thức, như tự hào giữa cái khô cằn sỏi đá của núi rừng. Gió có mạnh, sương có mù cũng chỉ làm rung rinh, nghiêng nghiêng, chao đảo, chứ không thể làm ngã quị hoa dã quì bao giờ.

Ừ, ông lại một lần nữa thất hứa với các bé rồi. Mùa hoa dã quì năm nay, ông nhớ, nhưng chưa đi được. Ông nhớ, nhưng vẫn hiện diện ở Sài Gòn, không về Hội An, không lên Dak Lak như đã hẹn với các bé.

Trời lập đông chưa nhỉ? Hoa dã quì đã vươn lên vàng rực giữa cao nguyên. Ông lại nhớ một dạo nắm tay Nhã Tâm dẫn đi lên con dốc từ quán cà phê “Suối Reo” về nhà hai bên đường hoa dã quì chao nghiêng vàng rực…

Thời gian qua đi. Các bé đã lớn…sẽ vươn cao, đứng thẳng như hoa dã quì bên biết bao bạn bè trang lứa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét