Mùa thu đã về, nắng
vàng lá đổ, gió heo may rung nhẹ vạn cây cành. Sao Sài gòn vẫn nóng, cái nắng
chang chang, gay gắt, cái nóng làm vả mồ hôi.
Hẳn Buôn Mê Thuột mới có mùa thu, có cúc vàng đua nở, có tựu
trường áo trắng tung bay. Có áo ai phất phơ ngoài ngõ, gom nỗi nhớ một thời. Ve
đã im, phượng đã tàn, hoa súng nở bung tím trong hồ nhỏ. Tuổi thơ vời vợi, nhập
nhòa mất hút...
Mùa thu Sài Gòn không có đôi cánh rung nhẹ màu xanh, dưới bầu
trời chập chùng. Cũng không có một chuyến ra đi. Bởi mới trở về từ phố núi
cafe, Bản Đôn, Hồ Lăk. Nhớ những con đường dịu mát, nhớ chiếc cầu tre nghiêng
chao khó bước, nhớ làn nước lăn tăn, chiếc thuyền trôi nhẹ giữa hoàng hôn, vàng
đỏ một góc trời. Nhớ những nụ cười trẻ thơ ngồi trên lưng voi bước đi chậm rãi,
bình minh trên đồi, núi và mặt trời nặng trịch rung rung dưới nước.
Nhớ biệt thự vua Bảo Đại – vị vua cuối cùng của VN, vị vua
ăn chơi, phóng túng, nhưng không ích kỷ, vị vua yêu nước và sẵn sàng từ giã
ngai vàng, vị vua “tri thời đạt thế”, vì vua có nhiều giai thoại tuyệt vời hơn
Phổ Nghi – vị vua cuối cùng của Trung Quốc.
Thu 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét