Thứ Tư, 13 tháng 12, 2006

Vọng...

Vô tình, lạc lối, tò mò hay khám phá, xin mời, dù đây chỉ là khu vườn khô cằn, bé nhỏ, rất riêng tư của "lão nông" 70 nhưng vẫn yêu thương và ước mơ đậm đặc.

Lời 1967:

Tôi sinh ra và lớn lên bên dãy Trường Sơn heo hút, bên dòng sông Thu Bồn dịu ngọt, với 20 năm hơn súng đạn, 20 năm hơn đói rách cơ hàn, đã mất mát quá nhiều; bây giờ tôi chỉ còn muốn nhìn một cành hoa, một tà áo, một mảnh trời trong xanh, để nghe lòng mình lắng dịu những bi thương, khói lửa đã 20 năm hơn mòn mỏi quê hương này.

Lời 1969, với bạn bè:

Ừ, xa xôi lắm rồi, cái thuở bọn mình lang thang giữa Sài Gòn như những chiếc thuyền con bồng bềnh giữa dòng đô thị. Sóng chung quanh thuyền là những tà áo màu xanh, trắng, đỏ, vàng rêu...Mà mưa gió là những đồng bạc nó bắt mình phải tranh đấu. Còn sung sướng hay rách nát là tùy, đó không còn là chiếc chìa khóa mở kho tàng, mà mở mỗi ngày 3 lần, linh tinh và khói thuốc.

Rồi chúng mày lần lượt bỏ đi, để lại tao với bụi bặm Sài Gòn, với thao thức chiến tranh, với âu lo cơm áo, úa mào tuổi trẻ.

1976

Vừa lập gia đình, ở vào cái tuổi nắng xế, lãng đãng, lừ nhừ, ngủ gà ngủ gật bởi vắng cà phê,
thiếu 79 (Seventy night). Với đôi tay trắng, thay gạo bằng bobo, khoai lang, khoai mì, thì ống vố đành vứt xuống sông Cà Ty cho khói bay về cuối bãi đầu gành. Mà vật vã chạy đuổi với từng bữa ăn. Và biết trả lời thế nào nếu có người hỏi: đói, sao lập gia đình? Đành chịu!

Nhưng đó là bóng râm, mà điểm tựa, là nơi cho ta ẩn nấp, để rũ bỏ phong trần, đưa tay sưởi ấm mùa đông. Là thời cho ta chịu đựng để vươn lên, để hòa nhập, thời cho ta thấm nhuần, bình thản của Nikos Kazanzaki, thời cho ta thấm thía Ernest Hemingway, cho ta lớn mạnh như Nietzsche, cho ta là ta - sự trở về trong Andre Gide, trong kinh Phật, trong thi sĩ Do Thái.

(cont.)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét