Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

Nhớ lại

Em là gái trong song cửa
Anh là mây bốn phương trời
Anh theo cánh gió chơi vơi
Em vẫn nằm trong nhung lụa
Có lẽ mấy câu thơ trong Một mùa đông của Lưu Trọng Lư. Mà thôi. 18 ký Mây ngàn phương cuối những bài thơ của mình. Đặc san: Hoa đất Việt. Nhật báo: Chính luận. Tuần san: Tiểu thuyết thứ bảy. Nguyệt san: Bốn phương.
Rồi một ngày đến Quảng Trị. Ngẩn ngơ trước một cây cầu. Chỉ một cây cầu mà không qua được. Sao gọi là thênh thang, giang hồ, mây ngàn phương. Và một thời trên nhiều trang báo xuất hiện họ Mây nhiều quá: Mây đầu, Mây tím, Mây bốn phương, Mây lang thang. Thế là thôi không ký Mây ngàn phương mà ký: Lưu Ngọc Nguyễn, cũng có bài ký Sơn Chương. Bởi anh bạn Campuchia ngã xuống, lời cuối gọi tên tôi, hay tên anh...
Tôi chôn chân giữa Sài Gòn. Nhưng không được. Bởi trĩu nặng với những nẻo đường.
Đường nhìn ta đó đi đi bạn
Cất nhẹ thân lên giữa phút này...
Thế là lên đường. Duyên nợ với con số 13. Hồi hộp. Gian nan. Gay cấn. Những rừng cao su. Những địa danh: Châu Thành, An Lộc, Lộc Ninh, Tống Lai Chân, Đồng Xoài, Trảng Sụp, Phước Long, những cái tên không nhớ, và Đức Hòa, Đức Huệ, Long An...
Điểm dừng cuối cùng là Long Khánh, và lật qua một trang đời mới.
Khép lại khung trời mơ viễn cũ
Chôn chân từ buổi hồng hoan ca.
Để ngậm ngùi với nước phèn, bùn đen, lao đao vất vả, những đòn roi thời đại. Mồ hôi đổ nhiều, mà chén cơm ít gạo. Bobo, khoai khô và bắp, trôi theo tháng ngày.
Rời bỏ những đám ruộng, bước chân vào phân xưởng nước mắm... Những đứa con ra đời. Không có tiền nuôi ăn học. Một đứa, hai đứa, rồi ba đứa...
Những đứa con không thôi nghĩ về gian lao, vất vả của ba mẹ. Nên học hành không tệ. Từng đứa, từng đứa có học bổng và đi dạy kèm. Ra trường và có việc làm...Cuộc sống gia đình, mỗi ngày một khá hơn.
Sửa lại ngôi nhà tranh sụp nát, mà trước đó mượn một người bạn “đại gia” có hai gian hàng trong chợ Bến Thành và hai người cháu khá giả mỗi người 5 triệu vào đầu năm 2000. Mà đời rách quá. Nên không ai cho mượn. Vẫn mỉm cười vui vẻ. Bởi biết mình nghèo, ai tin có tiền để trả...
Bây giờ thì không lo cơm áo, gạo tiền, chỉ mong có chút dư để giúp đỡ những người vất vả như mình ngày nào. Ước nguyện đó đã phần nào thực hiện được. Cũng làm vui tuổi già.
Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn bạn bè, cảm ơn những chân tình hàng xóm.
12.2012