Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2009

Có gì đâu

16 - 07 / 2009

Không biết Lão Tử, Khổng Tử, Trang Tử, Mạnh Tử, ai nói: sinh - lão - bệnh - tử.

Còn Nikos Kazantzakis thì: Con người bắt đầu từ một hố thẳm - đó là tử cung, trên đường đi đến một hố thẳm khác - đó là đáy huyệt. Bổn phận của ngươi là lên đường đi đến hố thẳm một cách im lặng, rộng lượng và không hy vọng.

Ta lạc quan, vui vẻ, bình thản với sự sống và cái chết. Ta biết những biến chuyển trong người, tin sức khỏe mình, dù thỉnh thoảng có mệt, huyết áp không ổn. Bởi tuổi già làm sao tránh những bất thường mưa nắng thời tiết. Ta không mấy ưa bác sĩ và bệnh viện. Đã hai lần khám tổng quát ở cơ quan con gái, lần vừa rồi kết quả có chút sương mù: hở van tim hai lá ¾, hở động mạch vành 2/4, xơ động mạch vành, thiếu máu cục bộ. Cả nhà lo lắng, ta thỉnh thoảng nói: Có gì đâu.

Ngày hôm sau, con gái chở đến ngài viện phó viện tim…Buổi chiều trời lất phất mưa mà sau đông thế. Ít nhất 40 bệnh nhân đứng ngồi chờ đến lượt mình… Dù được giới thiệu, hai bố con chờ, không vượt đèn đỏ. 40 phút sau vào phòng, được nằm dài trên giường nhỏ, có quạt trên đầu. 15 phút vẫn chưa thấy ai, ta có cảm tưởng bị bỏ quên, định ngủ một giấc, thì vị bác sĩ bước vào, đeo ống nghe, kéo áo, ấn hai cái vào ngực, bảo ngồi dậy, vén áo, ấn một cái vào lưng. Ra ngoài chờ lấy toa…

Bác sĩ hỏi đúng hai câu: Ở quận nào? Có hút thuốc không?

Ra phòng sau, ngồi chờ thật lâu, chả ai hỏi gì, đành bước đến hỏi cô y tá, được trả lời: Chờ lấy thuốc. Mình bảo không mang tiền mua thuốc, cô y tá lên lầu, chốc sau mang toa xuống đưa và bảo: 170 ngàn tiền khám.  Bây giờ ta mới biết các bệnh nhân trung niên chờ đã nói đùa: khám sao thì 170 ngàn, thường thì 120 ngàn.

Con trai từ cao nguyên liên tục gọi về… Dâu rồi đứa cháu nội 6 tuổi… Ta cười bảo – Có gì đâu. Mà thật, có gì đâu, khỏe re mà. Các con vẫn điệp khúc – ba phải uống thuốc đấy, đừng xem thường.

Đêm – con gái mang thuốc về. Ừ, ta đồng ý với ngài bác sĩ, chỉ có hai thứ thuốc, trưa một viên, chiều một viên, trừ thuốc huyết áp. Ít ngày sau đi chụp và tái khám. Chờ xem.

Không có gì đâu, thời gian vẫn trôi, dĩ vãng đã xa – hiện tại đang có và tương lai ai mà biết. Cứ thoải mái sống và vui vẻ, thông cảm và yêu thương.

Con trai từ xa gọi về, ba phải theo bằng ngài "Đại Võ", bởi còn bao nhiêu chuyện... Ba cười (có tham lam không), và bỗng nhớ lần gặp lãng tử Hà-pa-rê ở Hội An. Hà-pa-rê nhìn mặt và phán một câu: Mi sống 92 tuổi. Lại cười. Làm sao tin. Nhưng trong lòng cũng nghe thú vị. Bởi thời chiến tranh không sợ chết, bây giờ thì khác. Một thời quan niệm - sống không tham, chết không hèn. Còn bây giờ thì hèn quá rồi...