Thứ Tư, 21 tháng 11, 2007

Viết cho chị

Hội An mùa lũ - photo by Nam Chương

Em về chị đã nằm yên

Thênh thang nỗi nhớ, ưu phiền xanh xao

Ngày về cay đôi mắt

Hội An mưa, nước lụt dâng tràn

Đường dạt dào, phố xá tan hoang

Cây ủ rũ ngày chị đi biền biệt

Em đếm bước trên phố xưa lạ lẫm

Nghe cay lòng, nghe đắng chát trên môi

Biết nói chi khi đã quá xa rồi

Bốn năm dài trên xe lăn trước cửa

Đếm người qua khuôn viên ngôi chùa cổ

Lặng lẽ cô đơn chị ngồi buồn bã

Em xót xa những lần về phố

Thương chị mình thương cả những lao đao

Ngày về không một lời chào

Thôi vĩnh biệt chị đi về thăm thẳm.

Thứ Ba, 13 tháng 11, 2007

Nhã Tâm - Nam Khương

Ông đang ngồi giữa Sài Gòn và đang hình dung trên những con đường lên cao nguyên, Đà Lạt, Kontum, Pleyku và Ban Ma Thuột…đang rực vàng màu hoa dã quí.

Hoa không báo mùa hè của phượng, không báo mùa xuân của mai, không báo mùa thu của cúc, hoa đón cái ấm áp của mặt trời. Bởi cái gai gai lạnh đang ùa về trên quê hương hoa dã quì.

Ừ, cũng có thể hoa báo mùa đông, báo tiết tàn thu lập đông của bản sắc cao nguyên….

Bé cứ đứng trên sân khu nhà tập thể, nhìn con đường trước mặt xuôi triền nghiêng nghiêng xuống thung lũng. Hoa dã quì như đứng sắp hàng hai bên đường vàng rực, giữa màu xanh biếc của muôn cây cỏ. Hoa đứng thẳng, vươn cao, như thách thức, như tự hào giữa cái khô cằn sỏi đá của núi rừng. Gió có mạnh, sương có mù cũng chỉ làm rung rinh, nghiêng nghiêng, chao đảo, chứ không thể làm ngã quị hoa dã quì bao giờ.

Ừ, ông lại một lần nữa thất hứa với các bé rồi. Mùa hoa dã quì năm nay, ông nhớ, nhưng chưa đi được. Ông nhớ, nhưng vẫn hiện diện ở Sài Gòn, không về Hội An, không lên Dak Lak như đã hẹn với các bé.

Trời lập đông chưa nhỉ? Hoa dã quì đã vươn lên vàng rực giữa cao nguyên. Ông lại nhớ một dạo nắm tay Nhã Tâm dẫn đi lên con dốc từ quán cà phê “Suối Reo” về nhà hai bên đường hoa dã quì chao nghiêng vàng rực…

Thời gian qua đi. Các bé đã lớn…sẽ vươn cao, đứng thẳng như hoa dã quì bên biết bao bạn bè trang lứa.

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2007

01.11 – ngày sinh của con gái út

Ngày mai là 1/11, sinh nhật con gái út. Con vẫn phải đi làm.

Năm nay ba chẳng có quà gì tặng con. Dự định quyển nhật ký thì vài trang dang dở, hoa thì ba chẳng bao giờ mua, bánh như bóng dáng amateur, nhà hàng thì ba là nhân vật ăn theo, không đề nghị, không nhìn menu, cay xu vẫn không là ba, có mẹ và hai chị em. Ít năm nào có anh Nam Quốc, chị Vy, Nhã Tâm và Nam Khương. Có anh Nam Quốc, nhà hàng sẽ ưu tiên cho ảnh.

Mới ngày nào con ra đời, ba lạch cạch xe đạp đi làm công nhân nước mắm. Ba là công nhân luôn bị khiển trách vì về sớm (bởi nhà không có ai), đi sớm thì không ai khiển trách cả. Bởi nhà ta không có được một chiếc đồng hồ. Chiếc đồng hồ 2 cửa sồ, định bán cho mấy anh bộ đội, ai đó cũng nhẹ nhàng nâng mất.

Mới đó đã 27 năm. 27 năm biết bao là vật đổi sao dời, biết bao là tang thương, lụy phiền, biết bao là lo âu vật vã, biết bao buồn vui và đón nhận. 27 năm ước mơ phảng phất, 27 năm để đến bây giờ..

27 tuổi, lớn lắm rồi đấy chứ, mà sao ba vẫn tưởng như ngày nào bé tí. Ba vẫn lo trên mắt con buồn, trên môi con nhạt, trên bóng dáng lặng lẽ trong ngày. Ba vẫn lo những chiều về trễ, những con đường kẹt xe, say xăng, say khói, mệt mề…

Sinh nhật năm nay ba không có quà gì tặng con. Mẹ thì chiếc jupe không sành điệu, không à la mốt. Anh thì tặng con chiếc laptop, chị thì chưa biết tặng gì, hay chỉ bánh và hoa như mọi năm. 27 tuổi rồi, sao với ba con vẫn trẻ trung, trong sáng như cái tên ở nhà thường gọi từ bé – Mignol, vẫn say sưa với phim hoạt hình, với Harry Potter của J.K Rowling.

1 -11- 2007

Sáng nay, bầu trời trong xanh, mây trắng xóa, không ảnh hưởng chút mưa bão miền Trung như mấy ngày qua. Dù báo hôm nay vẫn người chết, trẻ trôi bởi lũ miền Trung.

Đêm qua, anh Nam Quốc, chị Vy cả bé Nhã Tâm nữa từ BMT gọi về “Chúc mừng Sinh Nhật”. Anh còn hỏi chuẩn bị gì. Con trả lời: “Già rồi, có gì mà chuẩn bị.” Anh nói: “Anh 31 tuổi mà còn chuẩn bị SN trước cả tuần.” Qua điện thoại, Nhã Tâm đã hát tặng cô một bản nhạc, còn méc với bà và cô chuyện Nam Khương nghịch lắm “mưa qua ải bắc”, ải bắc thì mưa chưa qua, mà ướt hết áo chị.

Sáng nay, hai chị em vẫn đi làm như thường lệ, con 7h,15, chị 8h. Sinh nhật Út, ba viết gì cho con đây nhỉ, già lẩn thẩn, ngôn ngữ cũng lụi tàn, nghĩ gì viết đó, không mạch lạc, không từ vựng. Chỉ mong muốn con vui như đã từng vui. Đừng như lần, ba buồn theo nỗi buồn của con.

Ngày Sinh nhật ba đã nhìn cái trong suốt của cánh chuồn chuồn kim, đã nghe tiếng reo thanh tao tươi vui của chuông gió, đã xem mọi thứ bạn bè gởi tặng…

01.11 – ngày sinh của Khỉ!